Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Quá Khứ Sẽ Qua


Quá Khứ Sẽ Qua

Tác Giả : Vô Danh

Thể loại : Truyện Teen

Quân – một thằng nhóc 18 tuổi, một thằng nhóc mà trong cái trường cấp ba này, nó đi đến đâu cũng nhận được cái nhìn khá “thân thiện” kèm theo những lời “tung hô” : “học sinh cá biệt đấy, đừng có nhìn!”… Những lời nói một phần là sợ, nhưng không thiếu những kẻ mỉa mai cộng với thái độ khinh bỉ… Nó kệ…Thật ra thì nó chẳng hề quan tâm…Với nó, trên thế gian này chẳng còn gì khiến nó phải bận tâm suy nghĩ nữa…Từ khi…người mà nó quan tâm nhất không còn trên cái cuộc đời đầy bất công này…

Trước đây, nó cũng là một người bình thường như bao học sinh khác, nếu không muốn nói là một HỌC SINH GIỎI TOÀN DIỆN…

Đã tròn 1 năm kể từ khi Thư – người mà luôn bên nó mỗi lúc nó buồn, là người mang lại cái cảm giác yêu và hạnh phúc cho nó, và cũng là người đã chết trước mắt nó mà nó không thể làm gì được…Phải, đó là một cảnh tượng khủng khiếp nhất trong đời nó, không bao giờ nó có thể quên được… Một vụ tai nạn…

Và rồi, thời gian cũng qua đi, nhưng lại thay đổi hoàn toàn một con người. Từ một thằng con trai vui tính, luôn sôi nổi trong mọi việc trở thành một học sinh cá biệt. Một nỗi lo sợ của bao người.

Mái tóc vàng, vàng đến nỗi chính nó cũng không biết đó là màu thuốc nhuộm hay là màu của nắng… Nó sở hữu một đôi mắt rất đẹp, nhưng sao…đôi mắt ấy lạnh quá…lạnh như một mùa đông vậy ! Một nụ cười có thể làm siêu lòng bất kì ai, ngay cả những bông hoa cũng như rung lên mỗi khi bắt gặp nụ cười ấy. Vậy mà, đã lâu quá rồi, nó không cười… Vì không còn chuyện gì làm nó vui ! Ừ, vì tim nó đã đóng băng…Mây đen bao trùm lên tất cả những gì thuộc về nó...

Chương 1 : Mây đen

Quân – một thằng nhóc 18 tuổi, một thằng nhóc mà trong cái trường cấp ba này, nó đi đến đâu cũng nhận được cái nhìn khá “thân thiện” kèm theo những lời “tung hô” : “học sinh cá biệt đấy, đừng có nhìn!”… Những lời nói một phần là sợ, nhưng không thiếu những kẻ mỉa mai cộng với thái độ khinh bỉ… Nó kệ…Thật ra thì nó chẳng hề quan tâm…Với nó, trên thế gian này chẳng còn gì khiến nó phải bận tâm suy nghĩ nữa…Từ khi…người mà nó quan tâm nhất không còn trên cái cuộc đời đầy bất công này…

Trước đây, nó cũng là một người bình thường như bao học sinh khác, nếu không muốn nói là một HỌC SINH GIỎI TOÀN DIỆN…

Đã tròn 1 năm kể từ khi Thư – người mà luôn bên nó mỗi lúc nó buồn, là người mang lại cái cảm giác yêu và hạnh phúc cho nó, và cũng là người đã chết trước mắt nó mà nó không thể làm gì được…Phải, đó là một cảnh tượng khủng khiếp nhất trong đời nó, không bao giờ nó có thể quên được… Một vụ tai nạn…

Và rồi, thời gian cũng qua đi, nhưng lại thay đổi hoàn toàn một con người. Từ một thằng con trai vui tính, luôn sôi nổi trong mọi việc trở thành một học sinh cá biệt. Một nỗi lo sợ của bao người.

Mái tóc vàng, vàng đến nỗi chính nó cũng không biết đó là màu thuốc nhuộm hay là màu của nắng… Nó sở hữu một đôi mắt rất đẹp, nhưng sao…đôi mắt ấy lạnh quá…lạnh như một mùa đông vậy ! Một nụ cười có thể làm siêu lòng bất kì ai, ngay cả những bông hoa cũng như rung lên mỗi khi bắt gặp nụ cười ấy. Vậy mà, đã lâu quá rồi, nó không cười… Vì không còn chuyện gì làm nó vui ! Ừ, vì tim nó đã đóng băng…Mây đen bao trùm lên tất cả những gì thuộc về nó.

Đã có lúc nó tưởng chừng như mình không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Nó dường như xa lánh tất cả, bạn bè, người thân. Nó đã tự giam mình trong sự buồn bã, chán nản và cái chết của Thư luôn ám ảnh nó. Hình ảnh của Thư luôn hiện về trong nó, với những kí ức đẹp đẽ nay đã không còn. Nó trở nên cộc cằn, thô lỗ với mọi người, với chính bản thân. Bất cứ thứ gì cũng có thể làm nó bực tức… Một hình ảnh xa lạ quá, chính nó cũng không nhận ra. Trong mắt mọi người, nó đang dần biến thành một tên cá biệt thực sự, một thằng học sinh chỉ thích đánh nhau, gây sự và có thể nổi nóng bất cứ lúc nào… Ai cũng mong không phải dây dưa gì với nó… Nó đáng sợ lắm... Nó thử uống rượu, rồi quen dần… Nó hút thuốc, và thuốc cũng trở thành bạn của nó… Ừ, có sao đâu. Chẳng ai cấm cả. Phải rồi, nếu tiếp tục như thế này không biết cuộc đời nó sẽ ra sao? Đôi lúc nó cũng tự hỏi như thế , trả lời nó chỉ có sự im lặng… Chưa bao giờ nó tâm sự với bất cứ ai và về bất cứ điều gì. Nó lạc lõng…

“ Cố giấu cảm xúc đâu phải là tốt nhất phải không? Thật sự, càng giấu càng đau khổ, trái tim càng nhói đau. Nhưng biết làm sao được, cuộc đời là một nghịch cảnh, và tình yêu cũng vậy, tôi và em có duyên nhưng không nợ nhau. Phải… nhưng tôi không thể nào có đủ dũng khí để nói lên từ quên ! Tôi đặt dấu chấm hỏi cho cuộc tình tan vỡ. Đắng cay, nuôi tiếc, tôi hận ông trời tại sao lại mang đi người con gái tôi yêu thương nhất? Có lẽ người con gái ấy quá dễ thương phải không?Tôi đứng nhìn hạnh phúc tan theo nước mắt mà tuyệt vọng, xót xa…”

Cảm xúc, những giọt nước mắt của nó đều được cất sâu vào những trang nhật kí… Không một ai biết…

Chương 2 : Gặp gỡ.

- “Chà, vậy là lớp mình sẽ không phải sống trong sợ hãinữa rồi”

- “Ừ! Haha, kể ra cũng khổ thân Quân nhỉ”

- “Khổ gì mà khổ? Mình bớt khổ ý. Sống mà không phải nhìn cái mặt cau có kia nữa thì tuyệt.”

- “Khiếp ! Bọn mày ác thế, dù sao nó cũng là bạn mà”.

…..

Cả lớp đang nhao nhao lên thì Quân đến lớp. 5s im lặng…

Cô giáo chủ nhiệm cũng bước vào lớp.

- “Cô thông báo với cả lớp một việc, chắc cả lớp cũng đã biết, lớp mình sẽ có một người phải ở lưu ban… Cô rất tiếc… Quân, đó là em…”. Cô nói, ánh mắt đưa về phía Quân với sự thương cảm.

-“ Vâng”

Cảm xúc hỗn độn trong Quân… Vẻ mặt rất bình thản nhưng trong tim nó, nó buồn…11 năm qua… Đây là lần đầu tiên nó bị lưu ban… Nó thấy trống vắng và cô đơn khi không ai trong lớp nói với nó một lời nào ngoài những tiếng xì xào, bàn tán. Những ánh mắt nhìn đầy vẻ đắc ý của bọn con trai, cái lũ mà chưa ai thoát khỏi cú đấm của nó. Nó thấy sao mà chúng đáng gét đến thế. Nhất là lúc này. Bọn con gái nhìn nó với ánh mắt thương hại và tiếc. Dù sao thì nó cũng là một hotboy chứ bộ. Và nó cũng đã từng làm cho họ phải nhìn trộm. Haizzzzzzzz!...........

Chẳng muốn nói thêm lời nào, nó xách cặp ra cửa. Như bị một cơn bão nhỏ cuốn đi, nó tránh xa những cái nhìn phía sau… Trong nó cũng đang có một cơn bão… Một cơn bão mà chỉ có Thư mới giúp nó vượt qua…

“Thư ơi, giờ này em đang ở đâu? Em có biết anh đang rất cần em không? Anh nhớ em, anh cần em, không ai có thể hiểu anh và giúp anh lúc này… Về với anh đi, đừng bỏ anh một mình, làm ơn…”

Bước từng bước trong đêm mưa, Quân không biết nó đang đi đến đâu và về đâu nữa… Và mưa đang khóc cùng nó…

“Đêm trường giá lạnh, một ngõ vắng

Chỉ có tiếng mưa đưa lối về

Bước chân ai chìm trong bóng tối

Bỗng có người nước mắt thầm rơi…”

Nó đưa tay lau nước mắt, tim nó như ngừng đập khi nhìn thấy một người con gái đạp xe trong đêm mưa, một mình. Cô đạp nhanh, nhanh lắm, như chạy trốn những giọt mưa đang thích thú đùa nghịch trên tóc và áo cô.

- “Thư…ư…ư….”. Quân hét lên, thật to, át cả tiếng mưa và chạy theo.

Thật bất ngờ cô gái nhỏ quay đầu lại, nhìn Quân. Nhưng xe đang lao nhanh quá… Trơn, mưa nặng hạt… Chiếc xe bị phanh gấp… Và cô gái ngã xuống đường… Nó dừng lại, bất thần, cái chết của người yêu lại ám ảnh, quay về trong tâm trí nó…

Chạy đến, nó đỡ vội cô bé ngồi dậy. Dắt xe vào lề đường, Quân cũng không biết nên làm gì nữa.

- “Anh gọi em à. Hi”- Đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn Quân, như kiểu chưa có chuyện gì xảy ra.

- “Ơ… anh…”- Nó ấp úng không nên lời. Giống quá… Ánh mắt ấy… Ánh mắt đang nhìn nó…

- “Sao anh lại biết tên em? Hi.”

Một câu hỏi rất ngây thơ nhưng cũng khiến Quân bối rối. Chính nó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

- “Em tên Thư sao? Em… Em rất giống một người bạn của anh. Anh xin lỗi, tai anh mà em bị ngã. Em có sao không?”- Giọng nói ngắt quãng… Tâm trạng rối bời trước sự trùng hợp ngẫu nhiên đến lạ lùng.

- “Hi, em giống chị ấy lắm phải không anh?”- Lại một lần nữa ánh mắt đó lại làm tim nó run lên.

- “Em… Em là ai? Anh không hiểu. Chị ấy là ai cơ”- Không che giấu nổi cảm xúc của mình và sự bất ngờ trước những lời nói của cô bé vừa quen.

- “Người cùng tên với em ý, chị Thư… Bạn gái của anh…”

- “Sao cơ… Tại sao? Tại sao em biết… Nhưng cô ấy mất rồi. Em là ai???”

- “Hì, rồi một ngày anh cũng sẽ biết thôi, chuyện gì của anh, em cũng biết, Quân ạ… Giờ thì e rất lạnh và em muốn đi về. Hi”

- “Em lạ quá… Giống lắm… Mà, em không sao chứ?”

- “Chà, nãy giờ quên mất, em nghĩ là em không thể đạp xe được nữa anh ạ.”

- “Nhà em ở đâu cô bé kì lạ, anh sẽ đưa em về”- Nó nhìn thẳng vào mắt cô gái nhỏ…

- “Anh lúc này giống như xưa rồi đó, ấm áp và vui tính. Khác với khuôn mặt và trái tim mà anh đã sống trong một năm qua! Em tên Thư – Hà Thư, gọi em như thế nhé.”

- “Em… Tại sao…”- Chưa kịp nói hết câu thì Thư đã vươn tay, ra hiệu cho Quân đỡ ngồi lên xe. Sửng sốt, ngạc nhiên xen lẫn xúc động, không hiểu và một chút cảm giác quen thuộc phảng phất đâu đây… Từ cô bé ấy…

Quân dặn Thư bám thật chắc và không quên chỉ đường về nhà cho nó. Nó lao đi trong đêm mưa, không hiểu tại sao, cảm giác đó… Cảm giác của mỗi lần cùng Thư- bạn gái cũ của nó- dạo phố lại hiện về… Cảm giác của những kỉ niệm… Thật ấm áp…

Ngồi trước mặt màn hình máy tính. Nó vẫn run lên bần bật trong khi vẫn ôm lấy cái chăn. Có lẽ cơn mưa vừa xong đã ngấm vào nó. Lạnh trong tim… Nó thẫn thờ nhớ lại những câu nói của cô bé kì lạ kia. Một cô bé mới gặp lần đầu mà có vẻ biết về nó rất rõ. Thực sự nó không muốn nghĩ ngợi lắm nhưng tại…cô bé ấy giống Thư quá…Mà cũng tên Thư… Ánh mắt, nụ cười ấy… Làm nó nhớ tới người con gái đã bao lần nó muốn quên để bắt đầu lại cuộc sống mới. Nhưng không thể. Nó muốn làm lại từ đầu, lấy lại những gì đã buông tay trong thời gian qua nhưng… Nó thật sự rất nhớ Thư… Nhớ và yêu rất nhiều. Nó vô vọng chờ đợi và cũng đã tuyệt vọng… Lạnh giá. Vậy mà chỉ trong đêm mưa hôm nay, nó đã vô tình tìm lại được một chút gì đó rất thân quen từ một người lạ…

“Đêm nay trời lại mưa…

Từng hạt mưa như thấm vào da thịt…

Cơn gió lạnh buốt giá cả tim ai…

Tiếng lá rụng như tâm hồn rơi rụng…

Chỉ có mưa mới thấu hiểu nỗi sầu…”

Đêm nay, lại một mình trong căn phòng trống vắng… À không, phải nói là cả một căn nhà không một tiếng bước chân, không một động tĩnh. Chỉ có tiếng con mèo mun đang làm nũng, cọ cọ đầu vào người Quân, nó ôm mèo con vào lòng. Bỗng nhiên nó nhớ gia đình của nó quá… Nhớ ba, nhớ mẹ và rất rất nhớ người con gái đã xa cách nó tròn một năm. Nó thèm hơi ấm của gia đình. Ba mẹ nó đang sống ở bên nước ngoài, thường xuyên gửi tiền về cho nó. Những số tiền rất lớn, thế nhưng thứ nó cần, tiền không thể mua được. Nhiều lúc nó thèm được má nó gọi dậy đi học, cả nhà cùng quây quần bên bữa sáng rồi ba lai nó đi học. Chứ không phải là một ổ bánh mì hay một gói mì tôm pha vội… Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, đưa nó vào giấc ngủ sâu… Đôi lúc nó không muốn tỉnh dậy… Mãi mãi…

Ánh nắng khẽ len qua tán cây cổ thụ, nhẹ nhàng đùa giỡn với những chiếc lá ngái ngủ làm tan đi đám sương sớm trong veo. Ngước lên nhìn những chú chim đang mải mê hót, nó cảm giác là lạ sao ấy. Đã lâu lắm rồi nó chưa để ý những gì xảy ra xung quanh. Ngay cả tiếng chim hót nó cũng thấy lạ. Sáng nay, nó sẽ phải đến lớp mới, nói thế thui chứ thực ra là lưu ban lại lớp dưới. Giờ thì nó chẳng quan tâm…

Buông mình xuống ghế đá, nó hít một hơi dài. Mùi của đất sau trận mưa đêm qua xộc lên mũi. Ngai ngái nhưng không hiểu sao nó thấy bình yên. Ít nhất, ở tại đây sẽ không ai quấy dầy nó. Phía sau dãy lớp học là nơi nó thường tới. Để trốn tiết, để tìm lại kỉ niệm giữa nó và Thư, để được bình yên, không nghe những lời bàn tán, không suy nghĩ. Nơi đây có những tán cây um tùm, có lẽ được trồng từ rất lâu rồi. Nó lôi ra một điếu thuốc, châm lửa…

- “Sao anh không vào lớp? Trống rồi mà.”

Giật mình, nó ngoái đầu lại, lạ chưa, lại là cô bé hôm qua.

- “Ơ.. Em…” – Không thể bất ngờ hơn nữa, nó ấp úng.

- “Em sao? Hi. Em là lớp trưởng chẳng nhẽ không được đi tìm học sinh về lớp à. Hi”

- “Ơ. 11A à? Sao biết anh cùng lớp? Như ma xó vậy. Hờ” – Buông một câu lạnh lùng, nó lại đưa điếu thuốc lên miệng, rít một hơi.

- “Kệ em. Đó là quan tâm đến bạn cùng lớp đấy chứ” – Hà Thư thản nhiên đáp lại, ngước đôi mắt tròn xoe lên có vẻ thách thức.

Nó cứ nghĩ Thư phải tức lắm cơ, ai dè trái lại với suy nghĩ của nó. Tiếp thêm câu.

- “Hờ, ảo nhỉ, ai là bạn?”

- “Hứ. Anh chứ ai? Học chung lớp là bạn hết”

- “Học chung hồi nào?”

- “Tí nữa. Hứ” – Thư chẳng chịu thua câu nào

- “Hay nhỉ, đi đi, lải nhải hoài”

- “Anh vào lớp rùi em đi”

- “Đùa cảnh sát à? Việc gì đến em?”

- “Ơ hay. Đi vào mau. Bướng thế”

- “Hơ hơ… Cái con bé này”

- “Hì hì… Vào coi, không là em lải nhải nữa đó”

- “Ặc. Con gái mà lì, xì, vào thì vào”

Cuối cùng nó cũng bó tay và ngoan ngoãn theo Thư vào lớp mới.

Bước đến cửa lớp, nó ngó vào trong, sao mà lắm con gái thế không biết. Hơn nửa lớp nữa chứ. 90 con mắt đang đổ dồn về phía nó. Mấy thằng con trai chẳng biết nói gì với nhau cứ cười khúc khích. Điên tiết. Nó quay sang:

- “Chúng mày cười cái gì, thích ăn đấm à?”

Im bặt, lũ con gái thì thích thú. Nhìn chằm chằm nó. Thư nhỏ nhẹ:

- “Đây là học sinh mới của lớp mình chuyển từ… lớp trên xuống. Tên là Hoàng Mạnh Quân. Hihi.”

- “Đẹp trai thế, anh ơi. Hihi”

- “Vào đây ngồi với em nè”

“Ơ cái con bé này, đáng gét thật…”- Nó nghĩ thầm nhưng cũng thấy buồn cười và bất ngờ cho lời nói của Thư. Nó không hiểu tại sao Thư biết tên nó, cả tên lẫn họ. Lạ thật…

Nó chọn cái bàn cuối còn trống, ngồi một mình. Hướng đôi mắt ra cửa để tránh những cái nhìn từ bốn phía. “Chẳng nhẽ lại đấm ỗi đứa mỗi cái, hết nhìn”- Nó nghĩ.

“Phịch…”

Thư đặt cái cặp xuống chỗ trống bên cạnh nó rồi ngồi xuống coi như không có chuyện gì.

- “Hờ, đi chỗ khác” – Nó tỏ ra lạnh lùng hết mức có thể, nhưng thực ra nó rất muốn tìm hiểu xem tại sao Thư lại biết nhiều về nó như vậy.

- “Sao phải đi? Chỗ em ở đây”

- “Vô duyên thế? Không thấy có người ngồi rồi à?”

- “Ơ… Kệ. Chẳng liên quan”

- “Lì nhỉ?” – Quân bắt đầu thấy thích thú với lời nói nhát gừng nhát tỏi của Thư, giống hệt những gì nó đang nói.

- “Quen rồi. Haha.”

Lại ánh mắt ấy… Ánh mắt vừa khẽ lườm nó. Giống quá. Tim nó đập nhanh. Nó phải làm sao đây…

Nó lẩn tránh ánh mắt ấy như lẩn tránh một viên đạn nhỏ đang xoáy thẳng vào tim. Nó khẽ thở dài. Ngoài kia, nắng vẫn đang khẽ đùa nghịch, vờn quanh những tán cây và hoa. Chim vẫn hót…

Giờ Hóa Học đã đến. Với Thư đây là một môn đáng gét và khó nhằn nhất. Mỗi lần đến giờ, Thư chỉ thấy buồn ngủ… Quân thì vẫn vậy, môn nào nó cũng…buồn ngủ! Thế nhưng, nó không thể ngủ. Chẳng nhẽ là đàn anh mà lại ngủ gật trong giờ. Nghĩ như thế nên nó đã rất cố gắng nuốt từng từ, từng công thức hóa học vào trong đầu. Dù sao trước đây, Hóa là môn nó “ đã từng yêu thích “! Một chút lơ đãng, nó vô tình quay sang Thư, đưa cái nhìn vội vàng như sợ bị ai bắt gặp. Ồ, cô bé đang ngủ ngon lành! “Thật lạ lùng, lớp trưởng mà cũng ngủ gật. Chẹp!”

- “Hà Thư! Cho cô biết chất nào tác dụng với NaOH?”

Đang nửa tỉnh nửa mơ, Thư lục tục đứng dậy, ngơ ngác:

- “Ơ, HCL”

- “Được, em đang ngủ mà vẫn nghe được bài giảng. Chắc có năng lực siêu nhiên nhỉ” – Cô giáo lém lỉnh đùa.

- “Dạ, em xin lỗi cô ạ”

- “Lần này cô tha cho, lần sau em sẽ được mơ những giấc mơ khi ngồi trong Sổ Ghi Đầu Bài!”

- “Em cảm ơn cô!”

“Kinh thật, con bé này là ma xó à”. Quân không hiểu nổi nữa liền quay sang hỏi:

- “Siêu nhỉ? Sao trả lời được vậy?”

- “Hi. Em có biết đâu. Nói bé bé ai ngờ cô nghe thấy. Em có biết là HCL đâu.”

- “Thế sao trả lời là HCL?”

- “Ý em là Hiểu Chết Liền. Hihi”

- “Ọc… Điên!”

- “Hihi”

Thư cười rúc rích. Quân lại ném cái nhìn vội vàng một lần nữa sang kẻ bên cạnh. Nó thấy Thư rất giống người con gái cùng tên –Minh Thư - người nó yêu, giống từ ánh mắt, nụ cười, cử chỉ đến nét tinh nghịch, đáng yêu… Nó bỗng cảm thấy tim mình nhói đau… Sao lại giống đến thế…

- “Anh Quân!” – Đột nhiên ánh mắt Thư có vẻ rất xa xăm. Cô đang chăm chú nhìn vào khoảng không. Cô cũng chẳng biết mình đang nhìn gì.

- “Gì?” – Nó giật cả mình.

- “Sao anh yếu đuối thế?”

- “Cái gì? Điên à?”

- “Híc! Tại sao lại trốn tránh sự thật để đánh mất chính bản thân mình?”

- “Hờ…Điên!” –

- “Hừ”

- “Ý em là gì, không hiểu.” – Thực ra nó hiểu, hiểu rất rõ Thư đang nói gì, nhưng ý nó là không hiểu tại sao Thư biết chuyện của đó .

- “Mà thôi, không có gì”

Thái độ của Thư càng khiến nó bực tức. Úp úp mở mở. Nhưng, một nửa nó muốn Thư nói ra, một nửa thì không. Nó sợ đối diện với sự thật. Sợ đối diện với những câu hỏi tại sao, sợ thứ nó đang trốn tránh.

Nó sợ tất cả… Ừ, nó thật yếu đuối!

Tuy nhiên điều Thư nói khiến nó phải suy nghĩ! Một năm qua chưa ai dám nói chuyện với nó như thế. Chưa ai hỏi nó như vậy. Và chưa ai biết nhiều về nó như Hà Thư. Cô bé đó thật lạ. Nhiều lúc nó cũng không hiểu nó đang sống như thế nào nữa. Sống và luôn ôm lấy một bóng hình đã xa mờ!

Chương 3 : Quá khứ hiện về.

Lại một buổi chiều cô đơn, nó bước lang thang trên con đường nhỏ, hẹp, nằm giữa hai tòa nhà cao, đồ sộ. Nó như lọt thỏm vào giữa không gian lúc đó. Một mình. Cứ thế bước đi. Không biết và cũng không muốn biết mình đang và sẽ đi đâu, nó thoáng buồn. Đôi lông mày như trĩu xuống, mái tóc vàng hoe rủ một bên chạm tới mi mắt, nó khẽ thở dài… Phải, nó đang nhớ lại những ngày trước đây, những ngày vui vẻ và hạnh phúc… Những lời nói, hành động, chính tại nơi này…

- “Mình sẽ đi đâu hả anh?” – Đôi mắt sáng lấp lánh tựa như viên ngọc trai tinh khiết, Minh Thư nhìn nó.

- “Đi đến nơi nào cũng được, miễn là có em.” – Quân hạnh phúc trả lời

- “Anh của em đáng yêu quá cơ, em sẽ đi bên anh mãi!”

Minh Thư vòng tay qua cổ nó, hơi rướn người, hơi ấm của Thư đã lan tỏa khắp người nó. Và… Nụ hôn đầu tiên đã đến… Lúc nào cũng thế, Thư luôn là người chủ động, cô ấy thích thú với điều đó, nó cũng vậy!

- “Hư nào, con gái mà như thế à? Xấu hổ chưa kìa.” – Quân lém lỉnh, thực ra nó thích Thư như thế, nhưng vẫn muốn trêu cho cô tức.

- “Ứ… Kệ em!” – Không những không đỏ mặt, Thư còn tiếp tục một nụ hôn nữa, lâu, ngọt ngào và ấm áp,khiến nó khó lòng mà cưỡng lại được…

Tình yêu ngày càng sâu đậm như thế đấy. Câu nói của Thư khiến nó không bao giờ quên được : “Em sẽ đi bên anh mãi”. Nó đau khổ lật lại từng kí ức, kỉ niệm đẹp trong tim. “Thư, em nói sẽ bên anh mãi cơ mà, tại sao bây giờ em lại để anh bước đi một mình như thế này hả, em ác quá…”. Không một tiếng trả lời, nó

choáng váng, kỉ niệm ập về, tràn ra khóe nắt cùng những giọt nước mặn chát, đắng cay. Nó tựa đầu vào tường, con hẻm này không biết đã bao lần nó cùng Thư đi qua, đã bao lần nó khóc ở nơi này, và giờ, nó chỉ có một mình. Cô đơn, hiu quạnh!

- “Anh Quân!”

Hừ. Nó quay đầu nhìn. Trời đất lại là con bé đó. Ma xó. Quái thật. Nó lau vội những giọt nước mắt. Quay mặt đi, nó đáp:

- “Gì? Sao ở đây?”

- “Vì anh ở đây.” – Hà Thư đáp gọn lỏn, thật khó hiểu.

- “Ơ ! Điên à? Đến làm gì? Lí do” – Vẫn thái độ lạnh nhạt nhưng nó không khỏi giật mình.

- “Đến xem anh khóc”

- “Hừ. Ai khóc. Điên hả. Đi đi”

Cuối cùng thì Hà Thư cũng đã nhìn thấy. Nó thấy hơi xấu hổ. Tâm trạng rối bời không biết phải giải thích thế nào. À, mà sao nó lại phải giải thích với cái con bé ma xó đó chứ. Hừ.


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .